Osho – Tantra: Minh Triết Tối Ưu
Chương 3. Bản chất của Bóng tối và Ánh sáng
Bài hát Mahamudra vẫn tiếp tục:
Bóng tối thời gian,
Không thể che tia sáng mặt trời.
Những Kalpa dài của luân hồi,
Không thể che dấu;
Ánh sáng chói lọi của tâm thức.
Ngay cả những từ được sử dụng,
Để giải thích sự trống không.
Tánh không mãi mãi không thể giải thích được.
Khi chúng ta nói:
“Tâm thức là ánh sáng chói lọi.”
Điều này vượt khỏi từ ngữ và biểu tượng,
Dù tâm thức trống không về tinh túy.
Chứa đựng và ôm đồm tất cả mọi sự việc,
Trước tiên,
Hãy thiền định một chút về bản chất của bóng tối.
Đây là một trong những điều bí mật nhất của cuộc sống,
Và bạn đã thấm nhuấn;
Để có thể cho phép mình không nghĩ đến.
Ta cần hiểu bản chất thật sự của bóng tối;
Vì chúng cùng bản chất với giấc ngủ,
Cái chết và vô minh.
Điều thứ nhất được thể hiện khi thiền định về bóng tối là:
Chúng không hiện hữu, chúng hiện diện nhưng không hề hiện hữu.
Chúng bí mật như ánh sáng như không có sự hiện hữu nào cả. Ngược lại, chỉ là sự
vắng bặt ánh sáng. Thật sự không có bóng tối. Vì bạn không thể tìm thấy chúng. Ở
đây chỉ đơn giản là sự vắng mặt. Chúng không hiện hữu từ bản chất vì không có bản
chất . Chúng không có hiện hữu riêng biệt, đơn giản chỉ vì ánh sáng chưa hiện
diện.
Nếu ánh sáng hiện diện tất nhiên không có bóng tối; và ngược
lại nếu ánh sáng không hiện diện bóng tối sẽ xuất hiện. Bóng tối chỉ là sự vắng
bặt ánh sáng; nhưng không là cái gì đó hiện diện. Vì điều này ánh sáng đến và
đi còn bóng tối lúc nào cũng ở lại. Chúng không hiện hữu nhưng lại tồn tại. Bạn
có thể sáng tạo ánh sáng và có thể hủy diệt nó. Nhưng với bóng tối bạn không thể;
bạn không thể làm bất cứ điều gì với nó. Chúng luôn hiện diện mà không hề hiện
hữu.
Điều thứ hai bạn sẽ hiểu được khi chiêm nghiệm bóng tối là:
Khi giả định sự không hiện hữu của bóng tối, bạn không thể
làm được gì và nếu cố thực hiện bất cứ điều gì, bạn sẽ thất bại. Bạn không thể
chiến thắng bóng tối. Vì làm sao có thể chiến thắng cái gì đó không hề hiện hữu?
Nếu cố chiến thắng, bạn sẽ suy nghĩ: “Chúng rất dũng mãnh vì
chúng đã chiến thắng tôi “Điều này rấy vô lý !. Vì bóng tối không có bất cứ quyền
lực nào. Làm sao một sự việc không hiện hữu lại có thể có quyền năng?
Bạn không thể bị bóng tối và quyền năng của chúng đánh bại,
mà chỉ bị sự ngu xuẩn của mình đánh bại. Từ khởi đầu, bạn bắt đầu tranh đấu -
thật là vô nghĩa. Làm sao có thể chiến đấu với cái gì đó không hiện hữu.
Nhớ lại xem, bạn đã chiến đấu với nhiều sự việc không hề hiện
hữu như bóng tối. Tất cả luân lý là cuộc chiến chống lại bóng tối. Vì thế nó thật
ngu xuẩn. Luân lý trong tổng thể và không ngoại hạng là cuộc chiến chống lại
bóng tối. Chống lại cái gì đó không hề hiện hữu.
Hận thù không có thực mà chỉ là vắng bặt tình thương. Giận dữ
cũng không thực, mà chỉ là vắng bặt lòng
từ. Vô minh cũng không thực mà chỉ là vắng bặt trạng thái Phật hay vắng bặt tỉnh
thức . Tính dục không thực, mà chỉ là vắng bặt Brahmacharya (Sự cô độc). Và
luân lý tiếp tục tranh đấu lại những gì không hiện hữu. Một nhà luân lý không
bao giờ có thể đi đến cứu cánh của mình. Quả thật không thể.
Cuối cùng, nó cần phải chiến thắng vì tất cả những nỗ lực
này đều vô nghĩa. Đây là sự khác biệt giữa sự thực và luân lý. Luân lý cố tranh
đấu chống lại bóng tối và sự thực thử hồi sinh lại ánh lửa đã chôn kín bên
trong. Nó không lo toan gì về bóng tối mà chỉ cố tìm lại ánh lửa bị chôn vùi
bên trong.
Điểm thứ nhất:
Khi ánh sáng hiện diện, bóng tối sẽ biến đi. Khi ánh sáng hiện
diện, không cần thiết thực hiện bất cứ điều gì về bóng tối. Rất đơn giản là
chúng không hiện diện.
Điểm thứ hai:
Chúng ta không thể trự tiếp phản kháng bóng tối. Nếu muốn
làm cái gì đó với bóng tối, bạn phải thực hiện điều gì đó với ánh sáng không
nên hành động với bóng tối. Khi tắt đèn bóng tối sẽ hiện diện, mở đèn bóng tối
biến mất. Nhưng không thể mở hay tắt bóng tối; không thể khiến nó đến từ đâu đó
cũng không thể làm nó biến mất. Nếu muốn hành động với bóng tối, bạn cần phải
bước qua ánh sáng. Có nghĩa bạn cần phải mượn con đường gián tiếp.
Đừng bao giờ đánh trả những sự việc không hiện hữu. Thức phô
diễn cố tranh đấu, nhưng cuộc chiến này rất nguy hiểm. Bạn sẽ phung phí năng lượng
và cuộc sống và bạn bị tản mác. Đừng để thức phô diễn chi phối hãy hài lòng và
đơn giản nhìn nếu sự việc hiện hữu thực sự hay chỉ là vắng bặt. Nếu là sự vắng
bặt, vậy đừng đánh trả nó. Đúng hơn là từ đâu sự việc này vắng bặt. Như vậy bạn
sẽ đi đúng hướng.
Điều thứ ba về chủ đề bóng tối là:
Chúng can thiệp sâu đậm vào cuộc sống bạn bằng 1001 phương
cách. Mỗi khi bạn giận dữ, ánh sáng bên trong biến mất. Thật ra, bạn giận dữ vì
ánh sáng đã biến và bóng tối hiện diện. Bạn có thể giận dữ kể cả khi bạn không
rõ biết. Hãy thử xem. Bạn mất rõ biết và giận dữ hiện diện hay khi giử lại rõ
biết và cơn giận dữ sẽ không dâng lên. Vì bạn không thể giận dữ một cách rõ biết.
Rất nhiều người đến hỏi làm sao không nổi giận. Họ đặt câu hỏi
sai và khi đặt câu hỏi sai, thật rất khó để có câu đáp đúng. Trước tiên hãy đặt
câu hỏi đúng. Đừng hỏi làm sao dẹp tan bóng tối, đừng hỏi làm sao dẹp tan những
lo âu, những bồn chồn, ưu tư. Đơn giản
phân tích thức phô diễn và nhìn tại sao cảm xúc lại hiện diện. Nó hiện diện vì
bạn không rõ biết. Vậy hãy đặt trước câu hỏi đúng: Làm sao lúc nào cũng rõ biết?
Nếu hỏi làm sao không nổi giận, bạn trở thành nạn nhân của
những nhà luân lý. Nếu hỏi làm sao luôn rõ biết để cơn giận không thể hiện hữu,
để sự xa hoa không hiện hữu, để lòng tham không hiện hữu. Có nghĩa bạn đang
đúng hướng và sẽ trở thành một con người đi tìm sự thật.
Luân lý là một đồng tiền giả đã lừa gạt nhiều người. Đây
không phải là sự thật. Sự thật không liên quan đến luân lý, cũng không liên
quan đến bóng tối. Đây chỉ là sự nỗ lực tích cực để đánh thức bạn.
Nó không bận rộn đến cá tính hay những gì bạn làm đều vô
nghĩa và bạn không thể thay đổi. Bạn có thể làm nó đẹp hơn nhưng không thể thay
đổi. Bạn có thể làm đẹp bằng những màu sắc tuyệt diệu, có thể vẽ. Nhưng không
cách gì có thể làm nó khác đi.
Giấc ngủ hình như rất cần thiết. Nếu bạn đánh thức một người
chưa đi vào giấc mộng, họ sẽ rất mệt mõi
nhưng không điên loạn. Điều này có nghiã gì? Nó muốn nói những giấc mộng rất cần
thiết. Bạn hiện hữu vô tận kho tàng mộng... Bạn sống trọn vẹn trong rất nhiều ảo
tưởng. Ngay chính bạn cũng ảo tưởng như thế. Đây là những gì người Ấn gọi là
Maya; nên những giấc mộng rất cần thiết.
Nếu không mộng bạn không thể hiện hữu: Những giấc mộng là thức
ăn chúng ta, là sức mạnh. Vì thế không mộng bạn sẽ trở thành điên loạn. Từ trạng
thái tỉnh bạn đắm chìm vào giấc mộng và từ giấc mộng bạn rơi vào giấc ngủ.
Một người bình thường có tám chu kỳ mộng mỗi đêm và giữa hai
chu kỳ mộng xen kẻ vài phút ngủ sâu. Trong trạng thái ngủ sâu. Tất cả rõ biết
không tồn tại, tất cả đều đen tối. Dù vậy bạn lúc nào cũng gần như tỉnh, bất cứ
trường hợp khẩn cấp nào cũng đánh thức bạn dậy. Nếu nhà cháy, nhanh chóng bạn
tìm sự rõ biết của mình.
Hay nếu bạn là bà mẹ và đứa con khóc, bạn lập tức tỉnh ngay
như lúc nào bạn cũng giữ mình trong giới
hạn. Bạn rơi vào trong bóng tối sâu nhưng lúc nào bạn cũng ở bên ngoài. Khi chết,
bạn rơi thẳng vào trung tâm. Giấc ngủ và cái chết tương tự, vì phẫm chất chúng
thì giống nhau.
Mỗi ngày, khi chập chờn bạn rơi vào bóng tối hoàn toàn. Điều
này muốn nói bạn hoàn toàn không rõ biết, đây là đối cực với Phật tính. Một vị
Phật hoàn toàn tỉnh thức và mỗi đêm bạn rơi vào trạng thái hoàn toàn không rõ
biết. Có nghĩa trong diện.
Trong Gîta, Krishna nói với Arjuna:
“Khi mọi người ngủ hành giả vẫn thức.”
Điều này không phải không bao giờ ngủ. Họ vẫn ngủ, nhưng chỉ
thân vật lý ngủ, thân vật lý nghỉ ngơi và không mơ vì họ hoàn toàn không có dục
vọng. Cũng có nghĩa không có dục vọng chưa hoàn thành. Nên giấc ngủ họ không giống
như bạn. Sự rõ biết vẫn sáng tỏ cho đến trong giấc ngủ sâu. Sự rỏ biết của họ bừng cháy như ngọn lửa.
Mỗi đêm, khi thiêm thiếp. Bạn rơi vào vô thức sâu. Một sự hấp
hối như khi bạn chết. Đây là sự hấp hối rất sâu bạn phải đi vào. Trạng thái này
giống như bóng tối và cvì lý do này bạn sợ hãi bóng tối. Chẳng qua vì chúng giống
cái chết.
Tôi đã gặp nhiều người mất ngủ, nhưng vẫn muốn ngủ. Thử hiểu
tâm thức họ, tôi biết rằng họ đang sống trong nổi sợ. Họ nói muốn ngủ vì cảm thấy
mệt mõi nhưng trong tận sâu thẳm giấc ngủ làm họ sợ. Đây là những gì đã tạo ra
tất cả vấn đề; 90 % người mất ngủ là do sợ giấc ngủ. Bạn thấy sợ. Nếu sợ bóng tối
bạn cũng sợ giấc ngủ và nỗi sợ này xuất hiện từ nỗi sợ cái chết.
Khi hiểu tất cả dạng thức bóng tối và bản chất bên trong bạn
chính là ánh sáng. Những sự việc bắt đầu thay đổi; như vậy giấc ngủ không còn
hiện hữu, chỉ có sự nghỉ ngơi. Sự chết không còn hiện hữu, chỉ như thay đổi y
phục - thay đổi thân vật lý như món đồ trang sức. Điều này có thể xảy ra nếu bạn
rõ biết về ngọn lửa bên trong - bản chất nền tảng của bạn.
Bây giờ chúng ta có thể đi vào Sutra:
Những bóng tối xa xưa,
Không làm hé tia sáng mặt trời.
Những Kalpa luân hồi;
Không thể mãi mãi che dấu.
Ánh sáng sáng tỏ Tâm Thức.
Những ai tỉnh thức,
Đã rõ biết về điều này.
Những bóng tối xa xưa...
Bạn đã lang thang trong bóng tối suốt nhiều triệu kiếp.
Nhưng điều này vẫn không thể hủy diệt ánh sáng bên trong vì bóng tối không thể
gây hấn. Chúng không hề hiện hữu. Làm sao một sự việc không hiện hữu lại có thể
cho mình gây hấn? Nên bóng tối không thể hủy diệt ánh sáng - Làm sao chúng lại
có thể? Ngay cả ánh lửa nhỏ cũng không thể bị hủy diệt bóng tối.
Bóng tối không thể tấn công ánh sáng, không thể xung đột với
ánh sáng. Làm sao bóng tối có thể hủy diệt một ngọn lửa? Làm sao chúng có thể
che ánh lửa? Điều này hoàn toàn không thể. Không bao giờ xảy ra. Nó không thể xảy
ra .
Nhiều người cứ nghĩ bằng những thuật ngữ và lý luận xung đột.
Họ tưởng tượng bóng tối đối kháng với ánh sáng. Hoàn toàn vô lý !. Bóng tối
không thể đối kháng với ánh sáng. Làm sao sự vắng bặt có thể đối kháng với những
gì vắng bặt?
Bóng tối không thể đối kháng với ánh sáng. Vì chúng không có
cuộc tranh đấu bên trong. Đơn giản là sự vắng mặt. Vắng bặt thật sự; bất lực thật
sự. Như thế làm sao chúng có thể tấn công?
Bạn cứ nói: “Tôi có thể làm gì? Tôi đã có một cơn giận tam
bành lục tặc “Điều này thì không thể hay “Tôi bị lòng tham chi phối ”; điều này
cũng không thể. Lòng tham không thể tấn công người nào đó, cơn giận cũng không.
Tất cả hai vấn đề đều cùng bản chất với bóng tối và bản thể bạn là ánh sáng . Vậy
nó không hiện hữu.
Cơn giận tràn lên, điều này chứng tỏ ánh lửa bên trong bạn hoàn
toàn bị lãng quên. Vô minh về sự hiện diện của nó, bạn không còn nhớ nó vẫn hiện
diện. Sự lãng quên này có thể được che dấu,
nhưng bóng tối thì không thể.
Như vậy thật sự bóng tối là sự lãng quên của bạn, và sự lãng
quên này có thể dẫn đến giận dữ, lòng tham, xa hoa, hận thù, ganh tỵ. Tuy chúng
chúng không thể chiếm lĩnh bạn. Đừng, đừng bao giờ quên; chỉ vì bạn gởi thiệp mời
và sau khi đón nhận. Nó có cơ hội xuất hiện.
Trước tiên, có thiệp mời. Như thế chúng không hề xâm lấn mà
đến như khách quý. Có thể bạn đã quên mình mời chúng. Vì bạn quên đi chính mình
và đã quên; bạn có thể quên bất cứ gì. Sự quên lãng tạo thành bóng tối. Xuyên
qua lãng quên, tất cả xảy ra như bạn là một người say. Bạn hoàn toàn quên chính
mình và nơi đi đến. Tại sao bạn lang thang. Tất cả phương hướng đều mất. Ý
nghĩa thật sự của phương hướng cũng không còn. Tóm lại bạn như một người loạn
trí.
Vì thế tất cả ngiáo huấn tôn giáo khởi đầu là nhấn mạnh: “Nhớ
lại chính mình “Sự lãng quên là vấn đề và chính mình là liều thuốc đối trị. Hãy
thử nhớ lại cmình. Nhưng bạn sẽ nói: “Tôi hiểu mình và không thể quên mình. Thầy
nói gì vậy? “
Vậy, hãy thử điều này. Đơn giản giữ chiếc đồng hồ trước mặt,
nhìn vào kim giây và nhớ: “Tôi đang nhìn kim giây “Bạn không thể nhớ điều này
liên tiếp trong ba giây. Bạn quên đi nhiều lần với sự việc này rất đơn giản: “Tôi
đang nhìn kim giây và tôi muốn nhớ rằng mình đang nhìn kim giây “
Bạn sẽ quên, nhiều sự việc khác nhau sẽ đến với tâm thức bạn.
Bạn có hẹn và việc đơn giản nhìn đồng hồ dâng lên trong tâm thức bạn những liên
tưởng: “Tôi cần đi vào lúc 5 giờ. Vì có hẹn với người bạn “
Tư tưởng dấy lên đột ngột và bạn quên nhìn đồng hồ. Khi nhìn
đồng hồ có thể bạn bắt đầu nhớ đến Thụy sĩ. Khi nhìn chiếc đồng hồ này, bạn có
thể bắt đầy suy nghĩ: “Thật vô lý !, thật phí thì giờ? “Nhưng bạn không thể nhớ
mình nên duy trì ba giây liên tục là chỉ nhìn kim giây.
Nếu bạn nhớ lại mình trong một phút, bạn đã tự biến mình
thành một vị Phật. Ngay suốt một phút -
60 giây. Điều này cũng quá đủ. Bạn sẽ nghĩ: “Thế thôi, sự việc quá dễ dàng? “Thực
sự không như thế. Bạn không biết khả năng quên của mình sâu sắc như thế nào đâu.
Bạn không thực hiện trong một phút không gián đoạn với một
tư tưởng duy nhất. Vì những sự nhiễu loạn tâm thức sẽ phá rối sự nhớ lại chính
mình. Đây là bóng tối thật sự. Nếu nhớ lại mình, bạn sẽ trở về ánh sáng. Nếu
quên, bạn chính là bóng tối. Trong bóng tối, tự xuất hiện đủ dạng kẻ trộm, cướp
tấn công. Có nghĩa đủ dạng thức khó chịu xảy ra.
Hãy nhớ lại chính mình là chìa khóa. Bạn thử thể hiện sự nhớ
lại rõ biết này mãi mãi. Vì mỗi khi thử trở về sự chú ý, tập trung bạn là chính
mình. Mang tâm thức lang thang trở về với chính mình. Nếu không, bạn sẽ vượt khỏi.
Thế là tâm thức bạn không ngừng bận rộn và tạo ra những dục vọng mới.
Thế là theo đuổi bằng nhiều phương cách. Chính vì thế bạn tản
mạn, bạn không đồng nhất và ngọn lửa bên trong, tiếp tục dao động như một chiếc
lá vàng trước gió thu. Khi ngọn lửa bên trong không còn dao động, sự chuyển hóa
xảy ra nơi bạn. Một con người mới khai sinh - và con người này là bản chất ánh
sáng. Hiện thời, bạn là bản chất bóng tối. Đơn giản chỉ vì bạn vắng bặt cái gì
đó.
Thật ra, bạn chưa hề hiện hữu; chưa ra đời. Bạn đã qua nhiều
lần tái sinh và qua nhiều lần chết, nhưng vẫn chưa ra đời. Sự ra đời của bạn cần
xảy ra và nó là sự ra đời thực sự; ngay vào lúc chuyển hóa bản chất sâu thẩm từ
sự lãng quên chính mình.
Tôi không cho bạn bất cứ kỷ luật nào và tôi không nói với bạn:
“Thực hiện điều này, đừng thực hiện điều kia. Về vấn đề kỷ luật thì lại rất dễ
dàng. Kỷ luật như: “Hãy thực hiện những gì bạn thích “Nhưng cần thực hiện nhắc
nhở rõ biết; hãy nhắc nhở bạn không ngừng rõ biết về những gì bạn thực hiện.
Khi đi, hãy nhắc nhở là bạn đang đi. Bạn không cần phải lặp
biên bản, điều này không giúp bạn mà ngược lại.;sự lập biên bản trở thành chuyện
giải trí. Bạn không cần vừa đi vừa tự nói: “Tôi đang đi ”; vì lặp đi lặp lại điều
“Tôi đang đi ” sẽ trở thành quên lãng và bạn sẽ không thể nhớ lại mình. Chỉ đơn
giản đừng quênvà không cần phải lập biên bản.
Có thể tôi sẽ lập biên bản chứ không phải bạn. Vì tôi nói
chuyện với bạn, nhưng khi bạn đang đi đơn giản hãy nhớ hiện tượng đang đi. Mỗi
bước chân cần phải được hoàn tất với tất cả sự rõ biết. Khi ăn cứ ăn. Tôi không
nói với bạn phải ăn hay ăn những gì cần ăn. Cứ ăn những gì bạn thích nhưng đừng
quên bạn đang ăn. Sau đó, trực nhận bạn đã không thể thực hiện nhiều sự việc
cùng lúc.
Thật sự bạn không thể hung bạo nếu tự nhắc nhở chính mình vì
nó không làm ai phiền hà. Nếu ở trong sự nhớ lại. Vì khi nhớ lại chính mình, bạn
trực nhận đột ngột ánh sáng, cùng ngọn lửa
bốc cháy khắp nơi từng khoảng nhỏ trong cơ thể hay từng mỗi tế bào.
Càng biết về bản chất sâu sắc của mình bạn càng đi sâu vào bản
chất người khác. Làm thế nào bạn có thể giết để ăn? Điều này trở thành thật đơn
giản và không phải là thực hiện một bài tập. Nếu thực hiện như thế thì thật là ảo
tưởng.
Nếu thực hiện như kẻ trộm, điều này sẽ thật ảo tưởng. Bạn sẽ
là tên trộm và bạn sẽ tìm thấy những con đường tinh tế. Nếu thực hành bất bạo động.
Sau sự bất bạo động vẫn ẩn nấp bạo động. Không, sự thật không được thực hành.
Người ta chỉ thực hành luân lý, vì thế nó phát sinh đạo đức giả.
Luân lý tạo ra sự giả cách. Sự thật ôn tạo ra bản thể chân
chính, nhưng nó không được thực hành. Làm sao có thể thực hành sự kiện đang hiện
hữu? Bạn chỉ đơn giản trở thành rõ biết và những sự việc bắt đầu thay đổi. Bạn
tự đến gần bản chất ánh sáng và bóng tối biến mất.
Bóng tối xa xưa
Không thể che tia sáng mặt trời...
Suốt hàng triệu kiếp
hay hàng ngàn năm. Bạn trong bóng tối nhưng không cảm thấy nản chí hay tuyệt vọng.
Cho dù đã sống trong bóng tối suốt hàng triệu năm. Ngay giây phút này bạn vẫn
có thể đi vào ánh sáng.
Thí dụ: Tưởng tượng một ngôi nhà đóng kín suốt trăm năm
trong bóng tối. Giờ bạn đi vào và bật đèn. Bóng tối có nói với bạn rằng: “Chúng
tôi đã trăm tuổi và ánh sáng này vừa phát sinh? “Bóng tối có nói: “Chúng tôi
chưa sẵn sàng biến mất. Và ánh sáng cần chiếu rọi ít nhất suốt trăm năm trước
khi chúng tôi biến mất? “
Không, chỉ cần một ánh lửa đơn giản dù cực kỳ nhỏ, cũng đủ
làm tan biến bóng tối xa xưa. Tại sao? Vì suốt trăm năm bóng tối vẫn không thể
bám rễ, chẳng qua chúng không thực sự hiện hữu. Đơn giản chúng chờ đợi ánh sáng
và ngay giây phút ánh sáng xuất hiện, bóng tối phải biến mất. Chúng không thể tồn
tại vì không có hiện hữu theo chiều hướng tích cực của thuật ngữ.
Nhiều người đến và hỏi tôi: “Thầy dạy tỉnh thức đột xuất thì
có thể. Vậy tiền kiếp và những nghiệp lực quá khứ chúng tôi sẽ như thế nào? “Không
gì cả. Chúng là bản chất bóng tối. Bạn có thể bị giết, bạn có thể là một kẻ trộm,
một tên cướp. Bạn có thể là Hitler, Gengis Khan hay là con người thậm tệ nhất;
vẫn không gì khác biệt.
Đột nhiên bạn nhớ lại chính mình và ánh sáng hiện diện. Toàn
thể quá khứ biến mất nagy lập tức. Nó không thể ở lại trong giây phút nào nữa.
Bạn đã giết người nhưng bạn không thể trở
thành một sát nhân; bạn đã giết người vì bạn không rõ biết về chính mình. Không
rõ biết về những gì bạn đã làm.
Jésus tuyên bố những lời sau trên thập tự: “Cha, hãy tha thứ
cho họ vì họ không biết những gì mình làm “Ông chỉ đơn giản nói: “Những người
này không là bản chất ánh sáng, họ không nhớ lại chính mình. Họ hành động mà
không nhớ lại chính mình, họ tiến tới và chệnh choạng trong bóng tối “Làm sao một
người không nhớ lại chính mình lại có thể
lãnh trách nhiệm?
Nếu một kẻ say rượu giết ai đó, tòa sẽ tha bổng nếu có thể
chứng minh rằng họ đã hành động hoàn toàn không rõ biết. Tại sao? Bằng cách nào
bạn có thể đổ trách nhiệm lên một người? Bạn có thể bảo họ gánh trách nhiệm một
vụ giết người. Nếu người điên giết ai đó, họ cần được tha thứ vì họ không là
chính mình. Có trách nhiệm có nghĩa hiện hữu trong sự nhớ lại chính mình.
Hãy bật lên ánh sáng bên trong bạn. Hãy tìm và khám phá. Vì
nó lúc nào cũng hiện diện. Thế là đột nhiên toàn thể quá khứ bạn biến mất, như
nếu tất cả điều này đã diễn tiến trong một giấc mộng. Dù cho bạn có thể thực hiện,
tôi vẫn lặp lại đừng lo lắng.
Điều này đã xảy đến chỉ vì bạn không rõ biết.
Và bạn sẽ sức cùng lực kiệt, vì không thể chờ đợi vĩnh viễn.
Và vì bạn cần thực hiện một tá việc trong khi chờ đợi. Vòng lẫn quẩn này không
bao giờ dứt. Bạn mãi tiến tới và tiếp tục
làm nhiều việc và nó sẽ chấm dứt ở đâu? Không, không thể. Tất cả những điều này
hoàn toàn không cần thiết. Đây là một trong những nền tảng nhất của những sự việc
mà phương Đông đã khám phá.
Thiên chúa giáo không thể hiểu. Cỉ vì họ kiên trì suy nghĩ
theo thuật ngữ phê phán như “Tin vào lời phán quyết cuối cùng “Nơi mỗi người bị
phê phán vì những hành động của mình. Như vậy, vô tình chúng ta cho rằng Jésus
đã lầm lẫn khi ngài nói: “Hãy tha thứ vì họ không biết những gì họ làm? “Người
Do Thái cũng không hiểu điều này cũng
như những người Hồi giáo.
Người Ấn thật sự là những người can đảm nhất. Vì thực sự họ
đã chạm vào trái tim của vấn đề. Vấn đề không phải trong hành động mà trong
chính bản thể con người. Một khi bạn đã rõ biết về bản thể bên trong và ánh
sáng. Bạn không còn trên thế giới này; dù cho những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tất cả đã là một giấc mộng.
Vì lý do này người Ấn nói rằng toàn thể thế giới chỉ là mộng.
Chỉ duy nhất là bạn không mộng. Người mộng mới không mộng. Nếu không không thể
thấy tất cả chỉ là mộng. Hãy nhìn cái đẹp của sự thật. Chỉ người mộng không là
mộng. Người mộng không thể là mộng. Không thể. Giấc mộng có thể hiện hữu. Ít ra
với người nào đó - Người mộng. Vì phải có một hiện tượng thật mới có thể biết
được cái không thật.
Suốt ngày, bạn dậy và thực hiện nhiều chuyện khác nhau. Đi
mua sắm, đi chợ, làm việc đồng áng hay nhà máy. Bạn thực hiện hàng triệu việc.
Ban đêm khi ngủ, bạn quên tất cả điều này. Tất cả biến mất cho thế giới mới bắt
đầu - Thế giới mộng.
Đến ngày hôm nay. Những nhà khoa học cho rằng: “Cùng một khoảng
thời gian cần phải được cung cấp cho trạng thái mộng cũng như trạng thái thức “Trong
vòng 60 năm. Nếu 20 năm được dành cho công việc ở trạng thái thức. Đồng thời 20
năm cũng dành cho mộng chính xác như nhau. Như thế, mộng không thể hiện thực
hơn. Vì có cùng một phẩm chất.
Ban đêm đi ngủ, bạn quên thế giới thức. Trong giấc ngủ sâu,
bạn quên thế giới thức và thế giới những giấc mơ. Buổi sáng, thế giới thức vận
hành. Bạn quên những giấc mơ và giấc ngủ. Nhưng sự việc vẫn không ngừng hiện hữu
– Đó chính là bạn.
Ai nhớ lại những giấc mộng? Ai có thể nói vào buổi sáng: “Đêm
hôm qua, tôi đã nằm mộng? “Ai đó sẽ nói vào buổi sáng: “Đêm nay, tôi ngủ thật
sâu tuyệt nhiên không có cơn mộng mị nào? “Ai?
Nhân chứng của tất cả điều này cần phải hiện hữu. Hắn tách
riêng, luôn luôn tách riêng và không ngừng ngắm nhìn. Trạng thái thức đến, những
giấc mộng hình thành và giấc ngủ xuất hiện. Vẫn có ai đó tách riêng và không ngừng
quan sát.
Chỉ có hắn mới hiện thực, vì hắn hiện hữu trong từng trạng
thái. Trạng thái biến mất và thay đổi. Nhưng vẫn còn cái gì đó tồn đọng trong từng
trạng thái. Đây là điều duy nhất thường trực nơi bạn.
Hơn nữa, hãy trở thành nhân chứng. Hãy rõ biết và hơn một một
chứng nhân. Thay vì làm diễn viên trong cuộc sống. Chúng ta hãy là nhân chứng
hay một khán giả. Phần còn lại chỉ là mộng, chỉ có người nằm mộng mới thực . Họ
rất thực, nếu không những giấc mơ sẽ diễn tiến nơi đâu? Họ chính là nền tảng,
những ảo tưởng sẽ không xảy ra khi nếu họ không hiện diện.
Khi tự nhớ lại, bạn bắt đầu cười. Cuộc sống như thế nào có
thể hiện hữu mà không nhớ lại chình mình? Bạn đã là một người đi từ trạng thái
này đến trạng thái khác. Đừng hiểu tại sao chuyển dòng lại không thể định hướng.
Nhưng...
Ban đêm đi ngủ bạn quên thế giới tỉnh. Trong giấc ngủ sâu bạn
đồng thời quên vũ trụ tỉnh và thế giới những giấc mơ. Buổi sáng vũ trụ tỉnh bắt
đầu họat động, bạn quên những giấc mơ và giấc ngủ. Nhưng một sự việc không thể
dừng lại - Chính bạn.
Ai có thể nhớ lại những giấc mơ? Ai có thể nói vào buổi sáng:
“Hôm qua, tôi đã nằm mơ? “Ai có thể nói vào buổi sáng: “Đêm nay, tôi đã ngủ thật
sâu và không thể hiện bất cứ giấc mơ nào? “Ai?
Nhân chứng về tất cả điều này cphải hiện hữu. Hắn tách ra
riêng, hắn luôn tách ra riêng và không ngừng nhìn ngắm. Trạng thái tỉnh đến, những
giấc mộng được hình thành. Giấc ngủ đến, và ai đó đứng tách rời và không ngừng
quan sát.
Chỉ hắn mới thật. Vì
hắn hiện hữu trong mỗi trạng thái. Mỗi trạng thái thay phiên biến mất nhưng vẫn
có cái gì đó tồn tại trong từng trạng
thái. Đây là điều duy nhất trường trực nơi bạn.
Hãy trở thành mãi mãi và hơn cả nhân chứng. Hãy rõ biết hơn
và luôn trở thành hơn vị trí một nhân chứng. Thay vì là một diễn viên trong cuộc
đời. Hãy là một nhân chứng hay một khán giả.
Tất cả những phần còn lại chỉ là giấc mộng và chỉ người nằm
mộng là thật. Hắn cần phải thật. Nếu không
những giấc mộng diển tiến ở đâu? Hắn là căn bản; những ảo tưởng không thể
xảy ra chỉ khi nếu hắn hiện diện.
Và khi mà bạn nhớ lại, bạn bật cười. Cuộc sống nào có thể hiện
hữu mà không nhớ lại chính mình? Bạn là một kẻ say rượu bước qua trạng thái này
đến trạng thái khác mà không biết tại sao mình lại trôi dạt không phương hướng.
Nhưng:
Những bóng tối thời gian,
Không thể tia sáng mặt trời.
Những đại kiếp dài của luân hồi,
Những năm thángvà năm tháng.
Hàng triệu năm của thế giới này - Đại kiếp,
Không thể luôn bị che đi.
Ánh sáng sáng tỏ của tâm thức,
Nó luôn luôn hiện diện.
Nó là bản thể thật sự bạn,
Ngay cả những từ ngữ được sử dụng.
Để giải thích tính không,
Tính không không thể được diễn tả.
Khi chúng ta nói:
“Tâm thức là ánh sáng sáng tỏ,”
Vì điều này vượt ra ngoài những từ ngữ và biểu tượng.
Và sẽ cái gì đó có thể giúp bạn hiểu. Đó là ba tiếp cận của
hiện thực:
Một là tiếp cận trải nghiệm:
Tiếp cận của tâm thức khoa học. Hãy trải nghiệm, trải nghiệm
từ thế giới khách quan. Và những sự việc không thể chứng bằng trải nghiệm. Xin
đừng đón nhận nó.
Một tiếp cận khác cũng hiện hữu:
Tiếp cận tâm thức lý luận. Nó không thực hiện bằng trải nghiệm,
nó chỉ hài lòng tư duy, biện luận, tìm kiếm những điều phải trái. Và từ quá
trình tâm thức đơn giản. Lý luận sẽ rút ra những kết luận đầy thiên kiến.
Cuối cùng tiếp cận thứ ba:
Tiếp cận ẩn dụ là tiếp cận của văn thơ và tôn giáo. Ba tiếp
cận này đồng hiện hữu bằng ba chiều hướng cho bạn hiểu được sự thật.
Khoa học không thể đi ra ngoài vật thể, vì tiếp cận riêng biệt
tạo ra giới hạn. Khoa học không thể đi ra ngoài những gì bên ngoài vì những trải
nghiệm thì không thể bằng những gì bên
ngoài. Triết học, lý luận học không thể ra ngoài chủ quan. Nhưng đây là quá
trình tâm thức, và nó được xây dựng trong tâm thức. Bạn không thể làm mất sự hiện
diện của tâm thức. Bạn không thể vượt ra ngoài tâm thức.
Khoa học thì khách quan; lý luận học và triết học thì chủ quan. Tôn giáo thì vượt
ra ngoài, văn thơ cũng vượt ra ngoài. Có thể nói đây là chiếc cầu vàng nối liền
vật thể và chủ thể. Nhưng như vậy tất cả sẽ trở thành hỗn độn một cách rất sáng
tạo. Thật ra, không thể hiện hửu tính sáng tạo trong hỗn độn. Nhưng mọi việc trở
thành không xác định và những chia chẻ biến mất.
Tôi muốn diễn tả theo cách như sau:
Khoa học là tiếp cận ban ngày với ánh sáng ban ngày. Tất cả
đều sáng tỏ, phân biệt, có ranh giới và bạn thấy được xung quanh.
Lý luận học là tiếp cận về đêm, sự mò mẫm trong bóng tối; nhờ
vào sự giúp đở của tâm thức không có sự hỗ trợ của trải nghiệm. Nó độc nhất đễ
ra trong tư tưởng.
Thơ ca và tôn giáo là những tiếp cận hoàng hôn, ở ngay chính
giữa:
Ban ngày đã tắt,
Ánh sáng ban ngày đã ra đi.
Những sự việc không còn phân biệt,
Thật sáng tỏ.
Màm đêm chưa xuống,
Bóng tối chưa hoàn toàn phủ xuống.
Ngày và đêm gặp nhau,
Hòa lẫn trong sự mờ tối nhẹ nhàng.
Không trắng không đen,
Tất cả những biên giới hòa cuộn vào nhau.
Tất cả những sự việc không phân biệt
Tất cả những sự việc.
Trở thành bất cứ sự việc nào khác,
Đây là một tiếp cận ẩn dụ.
Chính điều này mà thi ca được biểu lộ bằng ẩn dụ. Và tôn
giáo lại là thi ca tối ưu. Vì nó sử dụng
sự ẩn dụ. Bạn hãy nhớ lại, những ẩn dụ không cần phải được nắm bắt trực nghĩa,
Nếu không bạn sẽ đi ra ngoài cái chủ yếu.
Khi tôi nói về ánh sáng bên trong, đừng xem những từ này
theo nghĩa ngữ. Khi tôi nói rằng bên trong là ánh sáng - Đây là một ẩn dụ. Cái
gì đó được chỉ định nhưng không vạch biên, không xác định. Cái gì đó thuộc về bản
chất ánh sáng, mà không chính xác là ánh sáng – Vì đây là một ẩn dụ.
Và điều này trở thành một vấn đề. Vì tôn giáo nói bằng ẩn dụ.
Nó không thể nói khác hơn. Thật sự không có con đường nào khác. Nếu tôi đến một
thế giới khác và thấy những bông hoa không hiện hữu trên trái đất. Sau đó tôi đến
với bạn để nói về những bông hoa này. Tôi sẽ làm gì?
Tôi cần sử dụng những ẩn dụ và những sự đồng dạng. Tôi chỉ
nói: “Như những bông hồng “Nhưng không thể nói giống bông hồng; nếu không tại
sao xác định “Như những bông hồng “Chỉ cần nói “Những bông hồng ” thì đã đầy đủ.
Nhưng đây không phải là những bông hồng vì chúng có cái gì đó khác biệt.
“Tương tự ” có nghĩa tôi đang thử thực hiện sự tương quang
thế giới khác với sự lãnh hội mà bạn có về thế giới này từ những ẩn dụ hay những
tương đồng. Bạn biết những bông hồng; bạn không biết những bông hoa từ thế giới
kia và tôi thử giao lưu với bạn về cái gì đó về thế giới kia. Vậy, tôi nói
chúng giống những bông hồng.
Đừng nổi giận với tôi khi bạn đạt đến thế giới kia và không
tìm thấy bất cứ bông hồng nào. Đừng vội lôi tôi ra tòa vì tôi chưa bao giờ nói
điều này theo trực nghĩa. Chỉ phẫm chất của bông hồng được chỉ định.
Đây chỉ là sự diễn tả, một ngón tay chỉ về phía mặt trăng.
Nhưng đừng dán mắt vào ngón tay. Điều này không quan trọng. Hãy nhìn mặt trăng
và quên ngón tay. Đây là ý nghĩa của ẩn dụ. Xin bạn đừng bám vào ẩn dụ.
Nhiều người cảm thấy ở trong một không gian mù mịt. Vì họ
bám vào ẩn dụ. Khi tôi nói về ánh sáng bên trong. Sau vài ngày, nhiều người đến
nói với tôi: “Tôi đã thấy ánh sáng bên trong “Họ đã tìm thấy những bông hồng của
thế giới bên kia. Nhưng chúng không hề hiện hữu ở đây. Vì ngôn ngữ ẩn dụ, nhiều
người đơn giản đã trở thành đầy tưởng tượng.
P. D. Ouspensky đã sáng tạo một từ. Ông có thói quen nói:
Imaginazione. Mỗi khi một người đến gặp ông và và bắt đầu nói về những trải
nghiệm bên trong : “Luồng Kundalini đã dâng lên; tôi thấy ánh sáng trong đầu.
Những Chakra được mở rộng “Họ ngưng lại và lập tức nói: “Imaginazione “Nhiều
người hỏi họ: “Cái Imaginazione này là gì? “Ông đáp: “Bệnh tưởng,” rồi ông đơn
giản bỏ rơi chủ đề. Ông lập tức nói: “Hãy ngừng lại !. Bạn đã trở thành một nạn
nhân “
Tôn giáo tự biểu lộ bằng những ẩn dụ. Quả thật không có
phương tiện nào khác để nói về nó. Vì tôn giáo nói về thế giới kia, về cái vượt
ra ngoài. Nó cố tìm thấy những so sánh với
thế giới này. Nó sử dụng những từ ngữ không hợp thời, nhưng nói cách khác những
từ không chính xác lại là những từ gần gũi nhất. Như vậy chúng ta có cần sử dụng
chúng hay không?
Thật dễ dàng hiểu thơ ca, nhưng về tôn giáo thì điều này lại
quá khó khăn. Vì trong thi ca bạn đã biết thế nào là tưởng tượng. Như vậy không
có bất cứ nhập nhằng. Có thể bạn hiểu một dễ dàng khoa học. Vì bạn biết không phải là tưởng tượng. Ở đây là sự
kiện thực nghiệm.
Bạn có thể hiểu dễ dàng thi ca. Bạn biết nó là thi ca, thi
ca thuần khiết. Như vậy đây chính là sự tưởng tượng. Nào! Tuyệt vời! Bạn có thể
làm cho mình thoả mãn vì đây không phải là sự thật.
Bạn sẽ làm gì với tôn giáo? Tôn giáo là thi ca tối ưu. Đây
không phải là tưởng tượng. Và tôi đã nói với bạn, tôn giáo dựa vào trải nghiệm
tương tự như khoa học. Nhưng nó không thể sử dụng những thuật ngữ khoa học. Vì
chúng thì quá khách quan. Tôn giáo cần phải được diễn tả bằng những thuật ngữ
không khoa học và triết lý. Nhưng chúng chỉ dệt nhịp cầu tôn giáo và sử dụng
thi ca.
Mọi tôn giáo là thi ca tối ưu. Một loại thi ca chủ yếu. Thật
không có thi sĩ nào tối thượng hơn cả đức Phật. Chắc chắn, ông không chủ ý muốn
viết một bài thơ duy nhất. Tôi hiện diện với bạn; tôi là một thi sĩ. Tôi không
sáng tác một bài thơ duy nhất hay một
bài hài cú, Nhưng tôi nói chuyện không ngừng với những ẩn dụ,. Tôi không ngừng
dệt nhịp cầu để lấp đầy khoảng hở chia cách khoa học và triết học. Tôi cố trao
truyền cho bạn cảm nhận về tất cả. Về cái không thể chia chẻ.
Khoa học thì cục bộ, triết học cũng cục bộ. Vậy phải làm sao?
Làm sao có thể cho bạn cảm nhận về tất cả? Nếu đi vào trái tim của triết học, bạn
sẽ đạt đến nơi Shankara đã đến.
Ông nói: “Thế giới huyễn ảo, nó không thể hiện hữu. Chỉ có
rõ biết hiện hữu” Nhưng điều này cũng cục bộ. Nếu đi chung đường với những nhà
khoa học, bạn sẽ đi đến cùng quan điểm như Marx - Marx và Shankara là hai đối cực.
Marx nói: “Sự rõ biết không hiện hữu, chỉ có thế giới hiện hữu
“Và tôi biết rằng cả hai đồng thời đều đúng và sai. Cả hai đều có lý vì họ diễn
tả phân nửa sự thật; và cả hai đều sai vì không đồng ý phần phân nữa kia. Và nếu
tôi nói với bạn về tất cả, phải làm thế nào đây? Thi ca là con đường duy nhất
và sự ẩn dụ là lối thoát duy nhất. Bạn hãy nhớ điều này:
Ngay cả những từ ngữ được sử dụng,
Để giải thích về tính không.
Nhưng tính không không thể giải thích được.
Chính vì thế mà những triết gia vẫn tiếp tục nói: “Dù đang
nói gì. Chúng ta cũng không thể. Thật sự không thể diễn tả. Nhưng chúng ta cố
diễn tả “Những triết gia luôn nhấn mạnh sự kiện này, vì bạn có thể hiểu những
gì họ nói theo trực nghĩa.
Tính không là cái trống theo chiều hướng không còn lại gì cả
về bạn. Nhưng tính không chỉ là cái không trong bất cứ nghĩa nào khác. Vì tổng
thể sẽ rơi vào nó và cái không trở thành hiện thực hoàn toàn hão và trọn vẹn nhất.
Vậy phải làm sao?
Nếu bạn nói “Không,” tâm thức cho rằng không có gì cả. Vậy tại
sao lại bận tâm về nó? Và nếu bạn nói không có tính không, và rằng đây là những
gì hoàn toàn nhất, tâm thức đi vào sự tìm kiếm đầy tham vọng: Làm sao trở thành
con người hoàn toàn nhất. Vậy bản ngã bắt đầu nhập cuộc.
Để buông bỏ bản ngã, từ “Tính Không ” được đặt lên hàng đầu.
Nhưng để có thể nhạy cảm với sự kiện tính không không thật sự là khoảng không.
Cũng có thể nói nó được tổng thể chứa đầy. Khi bạn không còn hiện hữu. Sự hiện
hữu trọn vẹn đi vào bạn. Khi giọt nước biến đi. Nó trở thành biển cả. Khi chúng
ta nói: “Tâm thức là ánh sáng rực rở “Điều này thì vượt ngoài những từ ngữ và
biểu tượng.
Đừng để những ẩn dụ đánh lừa, đừng tưởng tượng ánh sáng bên
trong. Thật rất dễ dàng – Imaginazione. Bạn có thể nhắm mắt và tưởng tượng ánh
sáng; bạn là người nằm mơ đến nổi mơ mộng rất nhiều sự việc. Tại sao không mơ đến
ánh sáng?
Tâm thức có khả năng tạo ra tất cả những gì bạn mong muốn,
điều này cần một chút kiên nhẫn. Bạn có thể tạo trong tâm thức mình những phụ nữ
tuyệt vời. Thế thì tại sao không nghĩ ánh sáng? Tại sao điều này không vận hành
với ánh sáng?
Bạn có thể tạo ra những phụ nữ thật tuyệt vời trong tâm thức,
đến nổi bất cứ người phụ nữ nào sẽ làm bạn không hài lòng. Vì họ không tương ứng
với lý tưởng bạn. Bạn có thể tạo ra một vũ trụ đầy những trải nghiệm bên trong.
Mỗi giác quan đều sẵn có trung tâm tưởng tượng riêng nó.
Khi bị thôi miên, tất cả có thể được tưởng tượng: Nếu bạn
đưa một củ hành cho người nào đó bị thôi miên và nói với họ: “Đây là trái táo
thật đẹp và tuyệt ngon “Người đó sẽ ăn củ hành và nói: “Thật là ngon tuyệt. Từ
trước đến nay tôi chưa được ăn một trái táo ngon như vậy “
Nếu bạn cho họ một trái táo và nói: “Đây là một củ hành,” họ
bắt đầu ứa nước mắt vừa nói: “Thật rất nồng ” khi ăn trái táo. Điều gì xảy ra?
Vì tâm nghi không còn hiện diện khi bị thôi miên, tâm nghi đã bị ru ngủ. Bây giờ
sức tưởng tượng vận hành không phân biệt và vấn đề cũnmg tương tự khi nói về
tôn giáo.
Tôn giáo đòi hỏi lòng xác tín. Lòng xác tín kéo theo chức
năng nghi ngờ của tâm thức vì bị ru ngủ. Tương tự như thôi miên. Vậy, nhiều người
nói với bạn: “Người này, hay Osho đã thôi miên bạn “Bằng một cách nào đó, họ đã
có lý. Nếu bạn xác tín nơi tôi, điều này giống như thôi miên. Khi hoàn toàn tỉnh
thức, bạn đã buông bỏ lý trí. Nếu sự tưởng tượng vận hành trọn vẹn. Như vậy bạn
đang ở hoàn cảnh nguy hiễm.
Nếu bạn buông thả trí tưởng tượng. Bạn có thể tưởng tượng đủ dạng thức như: Luồng Kundalini dâng lên,
những Chakra được mở ra. Bạn có thể tưởng tượng đủ dạng thức của những sự việc
và chúng sẽ xảy ra. Chúng thì tuyệt vời - nhưng chúng hoàn toàn không thật. Vậy
khi bạn thật sự xác tín vào ai đó, trong sự xác tín này bạn cần rõ biết về sức
tưởng tượng.
Hãy tin tưởng nhưng đừng là nạn nhân của sự tưởng tượng. Tất
cả những gì nói ở đây đều ẩn dụ. Và luôn nhớ rằng tất cả trải nghiệm là tưởng
tượng. Tôi nói rõ - T ất cả trải nghiệm vô điều kiện - Chỉ người trải nghiệm mới
là sự thật.
Vậy, dù cho bạn trải nghiệm thế nào. Đừng quá chú ý, và đừng
tự khoe khoang. Hãy nhớ rằng tất cả những gì được trải nghiệm trải nghiệm thì
huyện ảo - Chỉ người trải nghiệm mới thật. Hãy chú ý vào nhân chứng; tập trung
vào nhân chứng không vào những trải nghiệm. Dù có tuyệt vời đi nữa, tất cả những
trải nghiệm vẫn tương tự giấc mơ và cần phải vượt ra khỏi nó.
Tôn giáo thật thi vị vì sử dụng những ẩn dụ. Khi người học
trò xác tín sâu sắc, họ có thể dễ dàng trở thành nạn nhân cho sự tưởng tượng. Cần
phải rất sáng suốt. Hãy tin tưởng, hãy nghe những ẩn dụ. Nhưng nhớ rằng đây chỉ
là những ẩn dụ.
Hãy tin tưởng nhiều sự việc sẽ xảy ra, những hãy nhớ. Tất cả
đều là tưởng tượng ngoại trừ bạn. Bạn cần đạt đến điểm không còn trải nghiệm.
Chỉ người trải nghiệm ngồi yên lặng trong ngôi nhà của hắn. Không một trải nghiệm,
không một vật thể, không một ánh sáng, không một loài hoa được nẩy nở, không -
không gì cả.
Lin Chi đang ngồi trong tu viện, một tu viện nhỏ ở đỉnh đồi.
Ông ngồi dưới cội cây gần một tảng đá và ai đó hỏi: “Điều gì xảy ra khi một ngưới
được tỉnh thức?,” và Lin Chi nói: “Tôi đang ngồi ở đây, một mình - những áng
mây trôi qua; tôi quan sát. Những mùa màng trôi qua; tôi quan sát. Những người
khách đến thăm; tôi quan sát. Và thế là tôi ngồi ở đây một mình “
Cuối cùng không còn nhân chứng nào nữa. Sự rõ biết quan sát
tất cả sự việc. Tất cả những trải nghiệm biến mất chỉ còn lại tấm màn hậu cảnh
của tất cả những gì được trải nghiệm. Bạn ở lại, phần còn lại biến mất. Hãy nhớ
điều này, vì bạn tin tưởng tôi và tôi nói bằng ẩn dụ. Như vậy sức tưởng tượng
thì rất có thể. Imaginazione. Hãy rõ biết về căn bệnh này.
Khi chúng ta nói: “Tâm thức là một ánh sáng rực rở “Điều này
vượt ra ngoài những từ và biểu tượng. Dù tâm thức trống không về tinh túy. Nó vẫn
chứa đựng và ôm đồm tất cả mọi sự việc.
Những điều khẳng này hình như mâu thuẫn. Bạn nói tâm thức trống
rỗng và giây phút sau đó bạn nói nó chứa đựng tất cả. Tại sao có những mâu thuẫn
này? Rất đơn giản, vì đó là bản chất mọi trải nghiệm tôn giáo. Cần phải nhờ vào
ẩn dụ - và lập tức cần phải thật rõ biết để không trở thành nạn nhân những ẩn dụ.
Đây là trống rổng do tinh túy nhưng chứa đựng mọi sự việc.
Khi bạn trở thành hoàn toàn trống rỗng, vậy bạn mới có thể được lắp đầy. Khi bạn
không còn nữa, có nghĩa lần đầu tiên bạn hiện hữu.
Jésus nói: “Nếu mất chính mình, bạn sẽ tỉnh thức. Nếu bám vào mình, bạn sẽ mất. Nếu mất, bạn sẽ tái
sinh. Nếu có thể xóa sạch, bạn trở thành vĩnh cữu, trở thành ngay cả sự vĩnh hằng
“
Đây là những ẩn dụ. Nhưng nếu bạn tin tưởng. Nếu bạn yêu
thương. Nếu để trái tim mở rộng cho. Như thế bạn mới có thể hiểu. Sự lãnh hội
này vượt qua mọi lãnh hội. Nó hoàn toàn không tri thức. Vì được thực hiện từ
trái tim vào trái tim. Đây là năng lượng trao truyền từ trái tim đến trái tim.
Tôi đang ở đây và đang cố nói chuyện với bạn, điều này thì
phụ thuộc. Điều tiên quyết trong tất cả điều là. Nếu bạn rộng mở, tôi mới có thể
tràn ngập vào bạn. Nếu những lời tôi có thể giúp bạn trở thành rộng mở hơn.
Chúng sẽ thành tựu trong hành động. Tôi không cố nói chuyện với bạn cùng một chủ
đề. Đơn giản, tôi chỉ cố giúp bạn rộng mở hơn. Thế cũng đủ. Vậy tôi có thể chan
hòa vào bạn...và trừ phi bạn thưởng thức.
Bằng không bạn không thể hiểu những gì tôi nói.